[Dịch] Thái Thượng Kiếm Tôn

/

Chương 12: Có tật giật mình

Chương 12: Có tật giật mình

[Dịch] Thái Thượng Kiếm Tôn

Phiêu Linh Huyễn

5.001 chữ

30-07-2023

Không thể không nói, mập mạp nắm chắc thời cơ xuất thủ cực kỳ tốt, Bạch Nhạc quất mười mấy roi, nộ khí dần dần lắng lại, chính là thời điểm tâm lý phòng bị thấp nhất, cái va chạm này, dưới tình huống bình thường, đủ để làm Bạch Nhạc bất tỉnh mấy giây, mà trong khoảng thời gian này, tuyệt đối đủ để hắn giết chết Bạch Nhạc.

Đáng tiếc, mập mạp lại xảo trá thế nào, cũng nghĩ không ra Bạch Nhạc thu được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, cơ hồ là trong nháy mắt bị đụng vào, Thông Thiên Ma Công tự nhiên vận chuyển, ngạnh sanh hóa giải hơn phân nửa lực lượng va chạm, để Bạch Nhạc trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

Liên tục hai lần ăn thiệt thòi, ở dưới tử vong uy hiếp, Bạch Nhạc cũng triệt để điên cuồng, từ dưới đất bò dậy, lần nữa nắm lên rìu đốn củi, ngang nhiên bổ về phía mập mạp.

- Phốc!

Máu tươi vẩy ra, Bạch Nhạc chặt củi sáu năm, giờ khắc này ở trong mắt Bạch Nhạc, cổ của mập mạp giống như cây cối, hơn nữa cây cối hẳn cứng hơn cổ mập mạp nhiều.

Một búa, hai búa, ba búa!

Ở dưới linh lực thôi động, cũng không để ý mập mạp kêu thảm và rên rỉ, Bạch Nhạc liên tiếp chém ba búa, trực tiếp bổ đầu của mập mạp xuống.

Máu phun như suối, nhuộm đỏ hai tay và khuôn mặt của Bạch Nhạc, cũng nhuộm đỏ mặt đất.

Hàn ý bức người!

- Ọe!

Nhìn máu tươi cùng thi thể dưới chân, toàn thân Bạch Nhạc rét run, khó mà khống chế quỳ trên mặt đất, nôn ói ra.

Đây là lần thứ nhất Bạch Nhạc giết người, dù ở trong Linh Tê Kiếm Tông, đã được nghe nói không ít đệ tử Linh Tê Kiếm Tông giết người, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, những cái kia tựa như chuyện cổ tích, đều là sự tình cách hắn rất xa xôi.

Nhưng hôm nay, Cát Chí Dương lại thiết thiết thực thực chết ở dưới rìu của hắn, chết không toàn thây.

Thời điểm liều mạng tranh đấu vẫn không cảm giác được, bây giờ giết người xong, sự sợ hãi ấy cùng máu tanh xung kích, để Bạch Nhạc hư thoát cả người.

Nhìn thấy Bạch Nhạc không chịu được như thế, trong mắt Vân Mộng Chân không nhịn được lóe lên một tia phức tạp.

Trước đó không phải nàng chưa từng hoài nghi Bạch Nhạc, dù sao nàng tỉnh lại, Thông Thiên Ma Quân mất tích, hết thảy quá mức trùng hợp, thậm chí trong lòng nàng âm thầm hoài nghi Bạch Nhạc đã bị Thông Thiên Ma Quân đoạt xá.

Nhưng Bạch Nhạc và mập mạp chiến đấu, phương thức chiến đấu cùng phản ứng non nớt của Bạch Nhạc, cùng bây giờ không chịu được như thế, đã triệt để phá nát hoài nghi này.

Thời điểm trong đầu Vân Mộng Chân suy nghĩ, Bạch Nhạc cũng đã lấy lại tinh thần, từ dưới đất đứng lên, mặt mũi tràn đầy máu tươi, để khuôn mặt hắn có chút dữ tợn.

Nhìn Bạch Nhạc đi về phía mình, trong lòng Vân Mộng Chân lập tức xiết chặt, cũng làm cho nàng lần nữa ý thức được tình cảnh của mình.

Bạch Nhạc đã tu ra linh lực, có thể giết chết mập mạp buồn nôn kia, tự nhiên cũng có thể giết chết nàng.

Vô luận là đối mặt mập mạp buồn nôn kia hay Bạch Nhạc, đối với nàng mà nói, tình cảnh đều không có gì khác nhau.

Theo bản năng lui về phía sau mấy bước, Vân Mộng Chân cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.

- Ngươi muốn làm gì?

- Cõng ngươi xuống núi!

Vết thương ở ngực y nguyên còn đổ máu, Bạch Nhạc gắng gượng chống cự đi đến bên người Vân Mộng Chân, cũng mặc kệ Vân Mộng Chân phản ứng như thế nào, cúi người, lần nữa cõng Vân Mộng Chân lên.

- Sự tình ta đáp ứng, cho dù chết cũng sẽ làm được.

- ...

Vân Mộng Chân theo bản năng ôm cổ Bạch Nhạc, lập tức cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp.

Nguyên bản thiếu niên kia chưa từng được nàng nhìn vào mắt, giờ khắc này tựa hồ có chút không giống.

Vừa rồi thời điểm bị mập mạp ức hiếp, Bạch Nhạc vốn có thể không xuất thủ! Một tạp dịch luôn bị ức hiếp, phải nâng lên dũng khí như thế nào, mới dám động thủ với đệ tử tông môn giám thị mình?

Vân Mộng Chân có thể khẳng định, trước đó Bạch Nhạc căn bản không có bất luận kinh nghiệm chiến đấu gì, cũng không có nắm chắc thủ thắng.

Nhưng cho dù như thế, ở thời điểm nàng gặp nguy hiểm, Bạch Nhạc vẫn lựa chọn đứng ra, thậm chí lấy bản thân bị trọng thương làm đại giá, tập sát đối phương, hơn nữa ở thời điểm thụ thương, còn kiên trì cõng nàng xuống núi.

Nàng rất rõ ràng, mặc dù Bạch Nhạc tu ra linh lực, nhưng thân thể còn không có trải qua rèn luyện, y nguyên không khác người bình thường quá nhiều. Bị thương nặng như vậy, cho dù là một mình đi đường cũng khó khăn, nhưng Bạch Nhạc vẫn cố nén đau đớn cõng nàng xuống núi, là dạng kiêu ngạo cùng nghị lực như thế nào, mới có thể để cho hắn chống đỡ tiếp!

Một câu nói rất đơn giản kia, giờ khắc này lại khắc sâu vào trong đầu nàng.

... ...

Lộ trình vốn không đến một khắc đồng hồ, Bạch Nhạc lại đi gần nửa canh giờ.

Để Vân Mộng Chân lên giường, thái dương của Bạch Nhạc đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân không khỏi có chút mềm lòng, chỉ là nghĩ đến trong sạch của mình hủy ở trong tay thiếu niên này, trong lòng lại lạnh lùng lần nữa.

Dù đến cuối cùng, kỳ thật sự tình không thể trách Bạch Nhạc được, nhưng chuyện này nhiều khi không có đạo lý gì có thể nói.

Nàng nhất định phải giết chết Bạch Nhạc, không chỉ vì hả giận, còn vì diệt khẩu.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!